Vu Tiểu Duyệt nghe đến đây ánh mắt cô ta chợt nheo lại, nhưng cô ta vẫn mỉm cười nhìn Phúc Bảo: “Thật không? Thế thì hay quá. Đến nhà tôi đi các cậu à, dì nhà tôi nấu ăn rất ngon đấy, tất cả các cậu đều đến đi?” 
Ban đầu ai cũng không muốn đi cho lắm, nhưng khi Vu Tiêu Duyệt đến tự nhiên lại càng không muốn đi. Lúc này họ vội vàng kiếm lấy một vài lí do lấy lệ, lịch sự để thoát khỏi tình huống đầy ngượng ngùng này.
Vu Kính Phi nhìn bóng lưng của Phúc Bảo và những người khác rời đi, anh ta hơi cau mày.
Anh ta cảm thấy Phúc Bảo lớn lên trông quá giống mẹ mình nhưng anh ta vẫn chưa nhắc tới với cha mẹ, sợ họ sẽ nóng ruột, lỡ như không phải cuối cùng sẽ lại thất vọng lần nữa.
Bao năm qua, cha mẹ anh ta đã quá nhiều lần thất vọng rồi, vì chuyện này mà mẹ anh đã đau khổ quá nhiều, suy sụp đến nhường nào, mấy năm nay trải qua điều trị mới dần dần đỡ hơn một chút.
Sau khi tinh thần của mẹ khá hơn, gia đình không nhắc đến chuyện hồi đó nữa, bản thân mẹ có vẻ như đã quên mất nên cuộc sống của bà cũng khá bình yên, ít nhất là bề ngoài như không có chuyện gì, mọi chuyện đều trông vui vẻ.
Vì vậy, anh ta muốn mời Phúc Bảo và những người khác đến nhà chơi trước rồi mới từ từ sẽ tìm hiểu rõ tình hình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play