Phúc Bảo gật đầu liên tục: “Đúng vậy, ngay cả bản thân em cũng không ngờ được rằng mình có thể đi nghiêm tốt như vậy.”
Khi hai người đang nói chuyện, đúng lúc nhìn thấy một vài sinh viên đi ngang qua, Phúc Bảo có quen biết mấy sinh viên đó, biết họ đều là người của trung đội bên cạnh mình, cô và đối phương gật đầu ra hiệu, xem như là chào hỏi, sau đó nói với Tiêu Định Khôn: “Anh Định Khôn, em mời anh uống cà phê của trường bọn em nhé?”
Hai người đứng đây nói chuyện cũng không hay lắm, ở đây luôn có kẻ đến người đi.
Tiêu Định Khôn nghi ngờ hỏi: “Trường bọn em còn có cà phê sao?”
Phúc Bảo nói: “Bình thường là nhà ăn của công nhân viên, chờ khi ăn xong thì có phục vụ cà phê. Em cũng nghe người ta nói, chưa uống bao giờ, đúng lúc anh Định Khôn đến đây, em mời anh uống, bản thân em cũng thử xem.”
Tiêu Định Khôn nói: “Được.”
Hai người lướt qua từng dãy nhà ký túc cũ, đến quán cà phê mà Phúc Bảo nhắc tới. Thực ra nơi được gọi là quán cà phê chính là nhà ăn, bên trong bày biện vài cái bàn gỗ cũ kỹ, mấy dì trong nhà ăn dùng máy cà phê kiểu cũ chậm rãi xay cà phê, trong chiếc máy hát bên cạnh chầm chập phát ra bài hát tiếng Anh, trong sự du dương, nhẹ nhàng phảng phất theo nỗi nhớ bi thương, Phúc Bảo nghe kĩ, đó là bài hát “Country Road”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT