Phúc Bảo khó hiểu nhận lấy, mở phong bì ra, trong mắt ngay lập tức phát sáng: “Ảnh của em!”
Đây là một bức ảnh màu, ảnh sáu phân, nhìn rõ và đẹp hơn những bức ảnh cô chụp ở quê trước đây, cô tỉ mỉ xem từng bức ảnh, càng nhìn càng thích.
Thì ra cô lại đẹp như vậy, hoàn toàn không giống với dáng vẻ đáng thương, chán nản khi vừa mới đến Thủ Đô.
Tiêu Định Khôn nói: “Anh đã rửa cho em mỗi hình hai tấm, một tấm bản thân em có thể giữ lại, còn tấm khác em có thể gửi về nhà cho ba mẹ và bà xem. Còn có phim ảnh anh cũng đã bỏ vào trong đó, nếu sau này em thích thì có thể rửa lại.”
Điều này thực sự là suy nghĩ quá ổn thỏa rồi, Phúc Bảo như mở cờ trong bụng nói: “Được rồi, ông bà, ba mẹ của em xem được nhất định sẽ rất vui.”
Không chỉ có ảnh của Phúc Bảo, mà còn có ảnh của Cố Thắng Thiên, đến lúc đó có thể cùng gửi về rồi.
Phúc Bảo xem đi xem lại mấy bức ảnh đó, yêu thích đến mức không muốn rời tay: “Chẳng trách có người thích chụp ảnh như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT