Tiêu Định Khôn đi tới: “Phúc Bảo, em qua đây, anh sẽ chụp lại lần nữa cho em.”
Giọng nói này trầm thấp trong trẻo mà lạnh lùng, thanh âm ấy truyền vào tai người nghe lúc ánh nắng hè chói chang này vô cùng chọc người.
Nghe được thanh âm như vậy, Vu Tiểu Duyệt hơi ngạc nhiên quay đầu qua nhìn theo bản năng.
Thân hình của Tiêu Định Khôn vừa cao vừa thon dài, trông anh cao hơn nhiều so với các bạn nam học cùng, bả vai rộng lớn cùng đôi chân dài thẳng tắp. Chỉ cần tùy ý mặc chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với chiếc quần dài màu đen là trông đã vô cùng mạnh mẽ mà gọn gàng, mái tóc đen ngắn xõa trên trán khiến cho ánh mắt của đặc biệt sâu thẳm và lạnh lùng, rất có cảm giác lập thể khiến cho Vu Tiểu Duyệt nhìn thấy anh y như một bức tranh điêu khắc.
Vu Tiểu Duyệt không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Tuy nhiên Tiêu Định Khôn không hề nhìn Vu Tiểu Duyệt, trong mắt từ đầu đến cuối chẳng hề có sự tồn tại của Vu Tiểu Duyệt vì tất cả sự chú ý của anh đều đặt ở trên người của Phúc Bảo. Anh bảo Phúc Bảo đứng ở chỗ đó để anh tiếp tục cầm máy ảnh chụp ảnh cho cô.
Ánh mắt của Vu Tiểu Duyệt vô tình dừng ở trên tay của Tiêu Định Khôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT