Lý Quyên Nhi không để ý Đinh Vệ Hồng, nhìn sang mấy người khác.
Sự thật đã chứng minh rằng bốn người còn lại, ngoại trừ Đinh Vệ Hồng và Vương Phượng Hoa biết đến đồ ngủ, ba người còn lại cũng hoang mang giống như Phúc Bảo.
Bầu không khí trong ký túc xá trở nên ngượng ngùng.
Cuối cùng, Vương Phượng Hoa lên tiếng: “Nông thôn không thịnh hành đồ ngủ. Mọi người đều tiết kiệm, mặc cái gì cũng được, miễn mát mẻ là được! Thật ra cũng chẳng sao, mặc gì mà chẳng được. Chúng ta cứ đơn giản tiết kiệm, trong trường học không lưu hành thói tư bản chủ nghĩa đâu.”
Vương Phượng Hoa biết đồ ngủ vì trước kia cô ấy cũng là người thành phố, sau đó mới về quê sinh sống.
Năm nay cô ấy ba mươi mốt tuổi, đã có hai đứa con. Con trai lớn đã vào tiểu học, con gái nhỏ thì mới bốn năm tuổi. Hiện tại cô học đại học, chồng cô phải một mình ở dưới quê làm việc. Điều kiện trong nhà không được tốt lắm, đương nhiên cũng chẳng có đồ ngủ.
Tuy nhiên, có lẽ do lớn tuổi nên biết thông cảm cho người khác, liền lên tiếng giúp mấy cô gái không biết đồ ngủ là gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT