Vu Kính Phi nhì hai người họ bật cười: “Thắng Thiên, tôi thấy Phúc Bảo cũng mệt lắm rồi. Tôi và cậu chen vào ngủ cùng nhau hay là cậu muốn chúng ta thay phiên ngủ?
Cố Thắng Thiên: “Vậy thì thật ngại quá!”
Vu Kính Phi không muốn nghe anh ấy phân trần, kéo Cố Thắng Thiên sang giường đối diện cùng mình: “Không sao cả, đều là đàn ông cả mà.”
Phúc Bảo cảm kích liếc nhìn Vu Kính Phi. Cô và anh trai đều đã mười tám tuổi, ngủ chung một giường đương nhiên là không nên. Tuy nhiên, đương nhiên cô cũng thấy không nên để anh mình giành giường của người ta, vì vậy quyết định cả ba sẽ thay phiên nhau ngủ.
Ba người có hai giường, người còn lại thì sẽ ngồi ghế phụ bên cạnh.
Tuy rằng phải ngồi, ghế cũng không rộng nhưng so với toa thường chật ních người cũng đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Lần đầu tiên đi xa nhà, lần đầu tiên ngủ trên loại giường này, hưng phấn lại mệt mỏi. Tiếng còi tàu cứ hụ vang bên tai, thỉnh thoảng lại có ánh sáng lóe lên nhanh chóng thật khó chịu. Căn bản là không thể nào ngủ sâu được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT