Phúc Bảo, sắp mười tám tuổi chỉ mặc quần áo vải thô, vẻ mệt nhọc vì đi tàu xe đường dài vẫn không thể làm mất đi vẻ đẹp kiều diễm. Cô đứng giữa đám đông, không cần nói lời nào, vẻ đẹp trong sáng nhu mì cũng đủ thu hút ánh mắt của bất kỳ người nào.
Lúc anh nhìn thấy Phúc Bảo, cũng trải qua cảm giác quen thuộc, kinh ngạc rồi nghi hoặc mới bình tĩnh lại được.
Anh nhận ra Phúc Bảo đã trưởng thành rồi.
Anh đã biết Phúc Bảo sau khi lớn lên nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp, nhưng không ngờ cô lại đẹp đến mức này.
Chỉ có điều, cô gái xinh đẹp sau một đêm đi xe lửa, mái tóc đen đã hơi rối, quần áo cũng hơi nhăn nhúm, giống như đóa hoa buổi sáng sau một trận mưa gió tơi bời.
“Mệt lắm phải không?” Tiêu Định Khôn không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
“Em vẫn ổn, không có …” Phúc Bảo theo bản năng muốn khách sáo một chút. Sự xa lạ sau nhiều năm không gặp Tiêu Định Khôn đã khiến cô nói lời khách sáo như vậy. Tuy nhiên, chỉ mới nói giữa chừng thì cô cảm thấy Tiêu Định Khôn đã nhìn thấu hết mọi chuyện. Cô đành sửa lời, thành thật nói: “Vâng, rất mệt ạ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT