Cố Thắng Thiên nghĩ lại thấy cũng đúng, gãi đầu cười. Vu Kính Phi cũng bật cười: “Không có gì, không có gì đâu! Sự thật đúng là vậy mà!”
Nói chuyện mãi đến buổi tối, nhân viên trên xe lửa đẩy xe thức ăn đi qua, rao xem có ai muốn mua cơm hộp không. Đa số mọi người đều không mua. Đồ ăn bán bên ngoài rất đắt nên mọi người đều tự mang theo lương khô.
Vu Kính Phi lấy tiền mua chút hạt dưa ăn vặt, lại mua thêm bốn chai rượu Mao Đài.
Những thứ này tốn không ít tiền, Cố Thắng Thiên hơi bất ngờ. Anh ấy còn không dám mua rượu Mao Đài, không ngờ Vu Kinh Phi lại hào phóng như vậy.
Vu Kính Phi thành thật giải thích với Cố Thắng Thiên: “Tôi về thăm nhà, phải đi thăm viếng người lớn. Trong nhà cũng chẳng thiếu gì, nhưng làm con cháu cũng nên mang về chút gì đó về biếu, cũng là tấm lòng của tôi. Mua rượu trên xe lửa thì không cần dùng tem phiếu, cũng không cần phải có chỉ tiêu mới được mua. Ở ngoài không dễ dàng mà mua được thế này đâu.”
Cố Thắng Thiên bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đúng là đồ nhà quê. Hóa ra đồ trên xe lửa chỉ mua bằng tiền, không dùng phiếu. Tiếc là họ lên Thủ đô đi học, không thì có thể mua một chai Mao Đài mang về. Để ông nội và ba được nếm thử mùi vị của rượu Mao Đài là như thế nào.
Ăn tối xong, trời cũng đã tối đen. Xe lửa thỉnh thoảng lại chạy ngang qua một số thành phố, sẽ nhìn thấy ánh đèn dầu bên ngoài, sáng lan cả vào trong toa xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT