Phúc Bảo mười hai tuổi đã sắp một mét tư rồi, như thế ở thời buổi này so với các bạn cùng tuổi đã được tính là tương đối cao rồi, cô gái nhỏ mảnh mai tinh tế, đứng ở phía trước cánh đồng lúa mì, dùng thanh âm mềm mại dễ nghe giảng giải cho mọi người.
Sau khi cô cuối cùng cũng nói xong, mọi người đều hoan hô, vỗ tay, lớn tiếng kêu lên: “Có lương thực rồi, có lương thực rồi, Phúc Bảo! Phúc Bảo!”
Bà nội Hồ ở phía dưới đã rất già rồi: “Phúc Bảo, quả đúng là phúc tinh của chúng ta, là cứu tinh của cả đại đội sản xuất chúng ta!”
Nói xong, bà ta đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt.
Miêu Tú Cúc nghe tiếng nói kia của bà ta, nghĩ tới thời điểm chịu đó đã trôi qua, đột nhiên cũng muốn khóc, có điều bà cụ vẫn liều mạng nhịn lại, vui vẻ nói: “Phúc Bảo nhà đúng tôi đúng là một đứa con gái tốt mà!”
Bà cụ vừa nói vậy, mọi người đều đã nghe được, ai ai cũng sôi nổi khen ngợi: “Phúc Bảo, đây là người đã cứu toàn bộ người trong đại đội sản xuất của chúng ta!”
Cũng có người đột nhiên nói: “Tôi phải khấu đầu lạy tạ Phúc Bảo!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT