Bây giờ tất cả những chủ đề nói liên quan đến Phúc Bảo, vợ của Nhiếp Lão Tam đều rất oán hận, bà ta kiểu gì cũng có thể đem chủ đề dẫn đến câu nói “Tôi tốt xấu gì cũng đã nuôi nó tận bốn năm trời” này.
Sinh Ngân lại hờ hững phớt lờ, con bé cảm vẫn là nên suy nghĩ xem xem làm thế nào để đem những lương thực bị mốc này đem phơi cho hết mốc, mặc dù đã bị mốc rồi, thế nhưng thời điểm đời sống khó khăn, đây cũng là những món đồ tốt, còn có những thứ bị bị dính cát, nhặt ra cũng vẫn có thể ăn được.
Vợ của Nhiếp Lão Tam thì lại không chờ được nữa rồi, người đàn ông của bà ta Nhiếp Lão Tam đi qua làm việc rồi, bà gọi Sinh Kim theo, khiêng thêm cái cuốc liền vội vàng chạy ra ngoài.
Bà ta vui vẻ: “Vẫn là Kim Sinh của chúng ta biết nghe lời!”
Sinh Kim: “Hôm qua người ta đi đi tranh giành rồi, con nói với mọi người bảo mọi người đi lấy, mọi người còn không tin con cơ!”
Vợ của Nhiếp Lão Tam: “Nói ít mấy lời đấy thôi, chúng ta nhanh chóng đi lấy!”
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong đại đội sản xuất đều lao tới núi lớn, không có một ai ở lại cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play