Lúc này, Cố Vệ Đông đi làm đồng chưa về, Lưu Quế Chi một bên giặt quần áo một bên nhìn hai đứa trẻ nhà mình đang hì hục bận bịu thì lắc đầu nói: “Hai người các con thật là, ba mẹ cũng không bỏ đói các con, ngày nào còn ba mẹ thì ngày đó sẽ không để cho các con ăn cái này.”
Phúc Bảo lau mồ hôi đọng trên trán, ngẩng đầu nhìn mẹ nói: “Mẹ, cây dương xỉ này ở đâu cũng có, mùa đông cũng có, nếu như cái này có thể ăn được thật thì đến khi đó tất cả mọi người cũng có thể ăn rồi!”
Lưu Quế Chi nghe thấy vậy thì giật mình, đứng dậy đi lại gần nhìn cây dương xỉ: “Nhưng mà cái này rất khó nhai, sao có thể ăn được?”
Lưu Quế Chi cũng không phải loại người lúc nào cũng cố gắng đối xử tốt với mọi người, miễn cưỡng đưa lương khô của mình cho người khác, dẫu sao tai họa cũng tính bằng năm bằng tháng, có thể chịu đựng qua đại nạn thì cũng hoàn toàn dựa vào lương thực, ai lại có thể làm như vậy cơ chứ. Nhưng bà cũng là người lương thiện, nếu như có thể Lưu Quế Chi dĩ nhiên hy vọng có thể giúp tất cả mọi người tìm được nhiều đồ ăn hơn, không đến nỗi phải chịu đói.
Phúc Bảo cười, nói: “Mẹ, mẹ chờ đó, để con thử xem sao!”
Lưu Quế Chi nhìn con gái của mình sửng sốt.
Cuối mùa thu, ánh mặt trời xuyên qua các tán lá cây chiếu vào vầng trán nhỏ của Phúc Bảo, trên trán của cô bé lúc này đang lấm tấm những giọt mồ hôi được ánh nắng chiếu vào trông như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play