Người hỏi chính là Trần Hữu Lương, số lương thực cũ nhà ông ấy đều đã bán rồi, những lương thực mới thì lại bị nhỡ, hiện tại mỗi ngày đều lo âu đến không biết phải làm thế nào mới đúng, nghe nói mấy ngày nay một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, mỗi bữa đều là nửa cái bánh cao lương hấp nhỏ cộng thêm nửa bát canh loãng, cả người sắp gầy đi không ít rồi, lúc làm việc cũng không có chút sức lực nào cả.
Phúc Bảo đương nhiên biết tình huống của Trần Hữu Lương.
Con người Trần Hữu Lương này trước mắt đã bốn mươi tuổi rồi vẫn còn chưa lấy vợ, là một tên lưu manh già, có điều là tính cách không tồi, rất thích cười nói với bọn trẻ con, ví dụ như không có việc gì làm sẽ đi trêu trọc Cố Thắng Thiên Vương Trụ Tử vân vân…, bọn trẻ con trái lại đều rất thích ông ấy.
Đương nhiên ông ấy cũng sẽ làm ra những chuyện vô liêm sỉ, ví dụ như rảnh rỗi thích đi nhìn trộm những người phụ nữ trưởng thành các cô gái mới lớn, còn sẽ ngu ngốc mà đi cùng theo bán lương thực cũ, bởi vì cảm thấy bán lương thực cũ có thể góp được thêm một chút tiền, như vậy sẽ có thêm cơ hội tán vợ rồi.
Một con người như thế này, không tính là rất hoàn hảo, thế nhưng cũng không phải người xấu gì, chỉ là một con người bình thường ở trong đại đội sản xuất Bình Khê, một con người có máu có thịt.
Mà Phúc Bảo ghi nhớ rất rõ, ở trong giấc mơ, ông ấy sẽ bị đói chết.
Nếu như bản thân không nghĩ cách, ông ấy nhất định sẽ vì đói mà chết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play