Phúc Bảo nhai nhai nửa ngày trời rốt cuộc cũng thử nuốt xuống một ít, có thể nuốt được.
Cô bé cầm rễ cây còn thừa lại cho Cố Thắng Thiên nhìn: “Anh Thắng Thiên anh nhìn nè, cây này gọi là cây dương xỉ, anh Định Khôn nói bột rễ cây dương xỉ có thể ăn được đó.”
Cố Thắng Thiên nhìn rễ cây màu vàng nâu, nhíu mày một cái.
Trước kia cậu đã từng nghe ba mẹ nói có người đói quá sẽ ăn vỏ cây, rễ cây, nhưng mà cậu chưa ăn thử bao giờ.
Cố Thắng Thiên sinh ra dưới lá cờ đỏ và lớn lên khi Trung Quốc tiến vào thời kì mới, mặc dù ăn không đủ no nhưng mà chưa từng bị bỏ đói, mà mấy năm nay cuộc sống bốn phòng ngủ ở nhà họ Cố cũng không tệ, ba đi làm ăn buôn bán có tiền luôn len lén mua đồ ăn ngon bổ sung dinh dưỡng cho bọn họ, còn đi theo Phúc Bảo vào rừng thì thường xuyên được cải thiện khẩu vị bằng việc nhặt được gà rừng và vịt, sống trong hoàn cảnh như vậy thì làm sao cậu còn phải ăn rễ cây cơ chứ.
Phúc Bảo vậy mà lại cẩn thận đặt cái cây kia vào giỏ rồi lại tiếp tục đi về phía trước, trong miệng còn lải nhải nói: “Anh Định Khôn nói cây dương xỉ này xay thành bột còn có thể coi như bột khô, bình thường những cây mà chúng ta dùng để làm củi đốt cũng có thể dùng để lấy bột, còn có chồi gai và cây rau dền đỏ cũng có thể làm thức ăn, nhưng mà loại thức ăn này thì ai cũng biết rồi, trong núi hết mùa thì rau cũng hết, nhưng mà có thể đào rễ cỏ, rễ cỏ cũng có thể ăn…”
Ở trong mơ của cô bé, có người bị chết đói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT