Trước kia, bởi vì nhiều trứng gà, Lưu Quế Chi sẽ để cho mấy đứa bé ăn một ít. Thí dụ như mỗi ngày Phúc Bảo và Thắng Thiên đều có trứng gà luộc ăn. Đi học vất vả, đi học mệt đầu óc, nên phải bồi dưỡng cho chúng, mà số còn lại thì mình mang ra chợ bán để tích tiền.
Nhưng bây giờ, Lưu Quế Chi không nỡ bán. Nếu bị mất mùa thật, trứng gà này là lương thực quý giá, ăn một quả trứng gà bằng mấy ổ bánh bột ngô, hay là giữ lại.
Lưu Quế Chi lại sợ hỏng mất, nên ướp trứng gà, bây giờ trong vạc dưa muối đã sắp có gần nửa là vạc trứng gà.
Dĩ nhiên nhất định không thể để người ta biết chuyện này, để người ta biết thì người ta còn không thèm ăn chết sao. Người khác không có ăn, mình lại có ăn, thì trong lòng người khác có thể vui sao.
Cho nên Lưu Quế Chi thuận miệng nói: “Mấy đứa trong nhà có thể ăn, hai đứa trẻ đi học ở công xã, còn hai đứa nhỏ nữa cũng sắp phải đến công xã học nên chỉ có thể cầm đi đổi tiền, rồi mua sách vở gì đó cho bọn chúng. Chịu thôi, tiêu hao quá nhiều.”
Thật ra thì mấy
năm nay trong nhà khá ổn, không nói cái khác, sau một tháng ăn hết trứng gà còn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT