Lưu Quế Chi suy nghĩ một chút, lúc trước nói với Miêu Tú Cúc, Miêu Tú Cúc nói, nếu có thể khuyên mấy người họ không đi bán lương thực thì là công đức, quả thực không khuyên được thì thôi.
Ai biết vừa ra đường, đã thấy mọi người chào hỏi, rối rít muốn vận chuyển lương thực của mình đến công ty lương thực trong công xã để bán. Trong đó vợ Vương Phú Quý đụng phải Lưu Quế Chi, còn kéo Lưu Quế Chi: “Quế Chi, nhanh, không phải nhà cô còn một chút lúa mạch sao, không ăn nổi thì mau lấy ra, có thể đổi tiền!”
Quan hệ giữa Lưu Quế Chi và vợ Vương Phú Quý cũng không tệ, Lưu Quế Chi nhân cơ hội nói: “Tôi thấy hay là chờ lương thực mới, nói chuyện bán lương thực sau, dù sao cũng không vội...”
Ai biết còn chưa nói hết, Thẩm Hồng Anh ở bên cạnh chế nhạo Lưu Quế Chi: “Cô thì biết gì, bây giờ giao lúa mạch, sau đó chẳng những có tiền, còn có thể tính thuế nông nghiệp sang năm, tương đương với việc dùng lúa mạch năm nay nộp thuế nông nghiệp lương thực mới sang năm. Giảm thu cộng với tăng chi đều là tính toán mua bán, vụ mua bán tốt như vậy mà cô không đi làm, còn ngăn người khác?”
Lưu Quế Chi không thể làm gì khác hơn là nói: “Chịu thôi, nhà tôi không có bao nhiêu lương thực.”
Lưu Chiêu Đệ phì cười: “Quế Chi cũng thiệt là, cô bảo tôi nói cô sao đây, nhà mình thiếu lương thực mà ngăn người khác. Đây là chuyện rất tốt, sao có thể bỏ qua!”
Vợ Vương Phú Quý thân Lưu Quế Chi hơn, không nhẫn tâm để mọi người nói như vậy: “Quế Chi cũng là muốn tốt cho mọi người, sợ mọi người nhỡ tới thời kì giáp hạt bị đói, vốn có tốt. Chỉ là năm nay hoa màu tốt, mưa thuận gió hòa, ông trời cho cơm ăn, mắt thấy là bội thu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT