Như vậy nhỡ xảy ra chuyện mẹ cô bé ăn hôi, chưa chắc số lương thực này bị người ta nhìn thấy.
Dọn dẹp xong mà vẫn không thấy bên ngoài mấy người Cố Vệ Đông, Lưu Quế Chi trở lại, Phúc Bảo khó tránh khỏi có hơi lo lắng, cô chỉ có thể ló đầu, đứng ở trước cửa, nhìn ra ngoài.
Đây là nửa đêm tháng năm, vầng trăng đã khuất từ lâu, yên tĩnh tối tăm, mọi thứ bên ngoài dường như được bao phủ bởi mảnh vải đen sẫm.
Nhà mới của cô bé ở góc tây nam của thôn, trước mặt không có nhà ai chắn, cho nên nhìn từ cửa nhà cô bé về phía nam là có thể thấy núi rừng phía nam.
Núi rừng ở xa xa không còn hình ảnh thảm cỏ xanh quen thuộc lúc ban ngày, mà ở ban đêm, bởi vì phản chiếu chỗ tối chỗ sáng, sáng tối xa gần trong bóng đêm biến thành một bức tranh kỳ lạ.
Trong bụi cỏ của sân nhỏ có tiếng dế kêu lanh lảnh, sâu trong núi rừng xa xa còn có tiếng quạ kêu, âm thanh rất khiếp người, điều này làm cho người ta hành động vào ban đêm không khỏi lạnh cả gáy.
Phúc Bảo hít một hơi thật sâu, yên tĩnh dựa trên cửa, nhìn bóng đêm yên tĩnh đến say sưa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play