Bà Miêu Tú Cúc gật đầu: “Mẹ đang nghĩ, thịt của chúng ta trước hết đừng phân chia vội, đầu tiên hãy đưa cho bà Hồ một cân, rồi cho đội trưởng một cân, tiếp đến cho nhà bác Lí trưởng thôn một cân, còn có nhà cậu, nhà bác, còn cả nhà ngoại của mấy đứa nữa,…”
Bà Miêu Tú Cúc cẩn thận đếm bằng đầu ngón tay, những món nợ ân tình khác nhau, ai đã giúp đỡ họ những gì, những người đã giúp đỡ lúc nhà mình tách ra ở riêng khi còn ở túp lều tranh, người đã cho trứng gà nhuộm đỏ khi mấy đứa sinh con, đếm tới đếm lui.
Lưu Chiêu Đệ nghe vậy trái tim đau nhói: “Những người này chúng ta đều phải chia thịt sao?”
Bà Miêu Tú Cúc nhướng mày: “Con có ý kiến gì sao?”
Lưu Chiêu Đệ vốn nghĩ ai thích cho thì đem phần của mình mà chia ra rồi đem cho, hà cớ gì mà đem đồ của chung tặng cho người ta cơ chứ? Nhưng bà ta không dám nói ra điều này.
Bà Miêu Tú Cúc nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Chiêu Đệ, Bà ấy cười lạnh: “Khi gia đình mình chia ra ở riêng, không phải là mọi người giúp đỡ mấy đứa đó sao, bình thường làm phiền người khác không ít, năm hết tết đến không phải là nên tặng gì đó cho họ sao? Đến lúc đó, nhà cả tặng, nhà thứ hai lại không tặng, người ta sẽ nói nhà hai nhà chúng ta keo kiệt không hiểu chuyện đúng chứ? Các con mỗi nhà cho một cân, vậy bốn nhà là phải đem cho bốn cân rồi!”
Bà đã lo lắng hao tâm đến vậy rồi, nhưng quả nhiên vẫn có người không cảm kích?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play