Nhiếp Lão Tam nói: “Con heo nhà người ta nặng hai trăm bảy mươi cân đó, là hai trăm bảy mươi cân!”
Điều này chưa từng xảy ra trước đây, mọi người đều nói Phúc Bảo là đứa nhỏ đem lại thịnh vượng cho gia đình, nói gia đình nhà họ Cố không chỉ nuôi được heo béo mà thậm chí cả hoa màu trên đất của gia đình họ cũng nhiều hơn những người khác. Theo lời của Trần Hữu Lương thì: “Những hạt lúa mì của nhà họ Cố nặng trĩu, một cây lúa mì cho ra số hạt gấp đôi nhà người khác.”
Nhiếp Lão Tam đã liệt kê chi tiết những điều đã xảy ra với gia đình nhà họ Cố kể từ sau khi Phúc Bảo đến. Từng chuyện từng chuyện của nhà họ Cố ngoài mặt thì không phải chuyện to tát gì, thậm chí họ còn phải tách ra ở riêng. Nhưng nghĩ đến việc từ lúc gia đình họ tách ra ở riêng đóm, ngoài mặt cũng chẳng thấy phất hẳn lên đâu nhưng thật sự thời gian qua họ sống có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Về phần mình, nhìn lại cuộc sống hơn một năm nay, bị ngã gãy chân, ngồi không mấy tháng trời, nuôi heo rõ là hai trăm cân đấy nhưng thực tế một trăm cân thuộc về đại đội sản xuất, còn một trăm cân là ghi nợ các xã viên, cuối cùng bản thân còn để mất tám lạng thịt heo!
Nhiếp Lão Tam quay đầu lại nhìn đống phân do con heo của mình thải ra.
Có lẽ những gì còn lại dành cho mình cũng chỉ có đống phân heo này thôi.
Vợ Nhiếp Lão Tam nghe vậy, cũng sinh hoài nghi: “Theo những gì ông nói, thì sao khi con bé ở trong nhà của chúng ta, chúng ta lại không hưởng được chút máy mắn nào? Chúng ta không phải kiểu nghèo mạt rệp đó sao ha ha, cũng đâu có gặp được chuyện gì tốt đâu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT