Nghĩ thử về con heo tội nghiệp đó mà xem, làm thế nào đang dưng đang lành lại thải ra giữa đường như vậy? Nó không thể ráng nín nhịn một chút rồi sau khi cân muốn thải ra bao nhiêu chả được?
Nghĩ vậy mà hài hước, các xã viên lấy chuyện này làm trò đùa, có người gặp được vợ của Nhiếp Lão Tam, liền hỏi đểu: “Con heo của nhà chị cho ăn để làm gì vậy, để mà giữa chừng phải thải ra giữa đường như thế?”
Vợ Nhiếp Lao Tam cũng phát sầu, bà ta cũng không hiểu sao con heo ngu dốt đó lại phải thải bậy thải bạ như thế? Chuyện quái quỷ gì đây trời!
Lúc này chồng của bà ta đã mang con heo về, mấy ngày nay bà ta cũng không dám ăn ngon, cố gắng nuôi con heo này được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hy vọng tổ tiên phù hộ lớn thêm vài cân thịt, đến lúc đó cũng tốt hơn.
Sau khi cho heo ăn như vậy vài ngày, mắt đầy mong đợi nhìn chắc là đủ rồi, trước khi đi còn cố nhồi cho heo ăn bột ngô trộn với cỏ heo, cho heo ăn no rồi vội vàng mượn xe đẩy đưa heo đến lò mổ của công xã. Lúc nào cũng đề phòng chặt chẽ, cẩn thận từng tý một, thực sự coi heo như là tổ tiên hầu hạ, ngay cả lắc lư cũng không dám lắc lư chút nào, chỉ sợ không cẩn thận lắc lư sẽ khiến heo thải bậy thải bạ là đi toi mất mấy cân.
Dù sống dù chết cũng phải hết sức cẩn thận hộ tống con heo này đến lò mổ, kinh hồn bạt vía đợi người trong lò mổ đến cân, ai mà biết được khó khăn lắm mới đến lượt nhưng cuối cùng con heo lại cong cái mông lên.
Vợ Nhiếp Lão Tam bàng hoàng: “Nín lại, không được thải, không được thải!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT