Tú Ni nghĩ tới Phúc Bảo với Cố Thắng Thiên được ăn trứng gà, trong lòng cảm thấy ấm ức.
Nếu như là trước đây, chắc chắn đứa trẻ nào cũng sẽ có phần mà ăn, thế nhưng hiện tại chia nhà rồi, người khác có để ăn cô bé không có, cô bé rất không vui.
Lưu Quế Chi cũng chẳng quan tâm Tú Ni ở đó vui hay không, thực ra trước đây bà ấy cũng rất thương Tú Ni, thế nhưng bây giờ chia nhà rồi, cô ta cũng không hào phóng đến nỗi chịu lấy ra một quả trứng gà, dù sao thì đều chung sống qua ngày dưới một mái hiên, hôm nay cho ăn một quả trứng gà, ngày mai lại cho ăn một cái bánh cao lương hấp, cứ thế thời gian dài trôi qua, những ngày này cũng không thể quay trở lại được. Có ý nghĩa gì hay không?
Lại nói bản thân Lưu Chiêu Đệ vẫn còn một con gà mái đẻ trứng. Cô cũng không phải là không có, chẳng qua là không nỡ tự lấy trứng gà của mình ra mà thôi.
Cô dắt theo Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên đến trường học.
Trường học này nằm ở phía đông của đại đội sản xuất, trước đây là một văn phòng làm việc, sau đó đã bị bỏ hoang, hiện tại sau khi trải qua quá trình tu sửa lại, liền trở thành trường tiểu học. Phía trước trường tiểu học có một cái ao rất to, mùa hè ở bên trong chứa đầy nước, những mùa khác sẽ trở nên khô cạn.
Lúc này ở trong ao đã nhìn thấy đáy rồi, có cỏ dại và lúa mạch cao nguyên ở bên trong trực chờ vươn lên, có những chú ếch xanh ở bên trong kêu ếch ộp ếch ộp, còn có một gốc cây đại thủ cổ xù xì phải hai người ôm mới hết mọc từ dưới ao vươn lên, vẫn luôn duỗi thân kéo dài tới một góc sân nhỏ ở trước trường học, mang đến cho trường học một bóng cây xanh mát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT