Hoắc Cẩm Vân rất bình tĩnh hỏi: “Sao em lại biết được nhiều chữ như vậy hả? Người trong nhà em dạy cho sao?”
Sinh Ngân lắc đầu: “Không phải ạ, ba mẹ đều không biết chữ, ở bên cạnh nhà em có một anh trai học tiểu học năm ba rồi, lúc anh ấy đọc sách em cũng xem thử xem sao, xem nhiều lần rồi liền biết.”
Trong lòng Hoắc Cẩm Vân kinh ngạc, trên mặt thì lại không hề lộ ra biểu cảm gì: “Vậy sao? Xem nhiều lần liền biết rồi?”
Sinh Ngân đương nhiên đã nhận ra được tâm tư của Hoắc Cẩm Vân, trong lòng con bé nổi lên một chút đắc ý hả hê.
Thành tích học tập ở kiếp trước của con bé cũng không tốt gì, học xong cấp hai thì nghỉ không đi học nữa, thế nhưng vẫn đủ để ứng phó với mấy nội dung cỏn con trong sách giáo khoa tiểu học này. Lúc này con bé cố ý đến con đường mà Hoắc Cẩm Vân nhất định sẽ đi qua để đọc sách, nhất định sẽ hấp dẫn được sự chú ý của Hoắc Cẩm Vân, anh ấy sẽ cảm thấy mình rất thông minh, sẽ tán thưởng mình.
Như này bản thân cũng đã đủ để làm lu mờ ánh đèn sân khấu của Phúc Bảo rồi.
Phúc Bảo có thể nhận biết chữ cái được sao? Đoán chừng ngay đến cả tên của mình cũng không biết được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play