Chỉ cần con bé không hại mình giống như trước kia nữa là được rồi.
Thế nhưng trong lúc còn đang suy nghĩ, cô bé liền nghe được Tô Uyển Như nói: “Ôi chao, không còn chỗ trống nữa rồi, lại đúng lúc thiếu mất một vị trí.”
Hoắc Cẩm Vân liền thương lượng cùng với Tô Uyển Như, trao đổi một lúc, bọn họ cho là chỉ thừa ra một học sinh, lại dựng một cái bàn gỗ nữa thì cũng không đáng để làm vậy, lại nói phòng học quá nhỏ, cũng không có nhiều chỗ như thế, trực tiếp để Sinh Ngân “giữ đầu bàn”
Giữ đầu bàn có nghĩa là gì, nói sao nghĩa như vậy, chính là người khác được ngồi ở trước chiếc bàn dài, còn Sinh Ngân thì chỉ có thể ngồi nghiêng ở bên cạnh đầu bàn, chỗ ngồi đã chật hẹp thì thôi, đợi đến lúc vào học, người khác ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, con bé chỉ có thể nghiêng người nhìn lên bảng đen.
Phúc Bảo với Cố Thắng Thiên cúi thấp đầu, tiếp tục đọc sách của mình, yêu thích không rời tay.
Sinh Ngân nắm chặt tay lại thành quyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy nghẹn khuất vô cùng.
Vị trí “giữ đầu bàn” này thực sự là không tốt chút nào, không nói đến những việc khác, bạn chỉ cần ngồi đây sẽ thấy một loại cảm giác tủi thân, giống như những con sen nhỏ ngày xưa trước thời kỳ giải phóng ngồi học ké vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT