Ông ta kìm nén cảm giác kỳ quái này và nhận viên ngọc từ tay Sinh Ngân, ông ta nhìn một lúc, cuối cùng nói: “Chuyện này tôi cũng không hiểu biết lắm, nhưng dù sao thứ đồ này cũng là đồ trong am ni cô, ngày đó mọi thứ trong am ni cô đều là quốc gia thu về để vào, chúng ta nên giao viên ngọc này cho công xã, để công xã tìm chuyên gia đến xem xem, nếu như thật sự nó chỉ là viên đá bình thường hoặc không quá giá trị, thì nên trả lại cho Phúc Bảo xem như một món đồ kỷ niệm, còn nếu như có giá trị rất lớn thì...”
Ông ta nhìn đám người Cố Vệ Đông, thấy bọn họ đang lo lắng nhìn mình làm ông ta có chút không đành lòng, nhưng rốt cuộc vẫn phải nói: “Vậy thì phải nộp cho quốc gia, không còn cách nào khác.”
Tuệ Tâm với Tuệ Như không đồng ý, đặc biệt là Tuệ Như, cô ấy lập tức bước lên phía trước: “Làm vậy sao được chứ, món đồ này là của Phúc Bảo không phải của am chúng ta, cô bé là cô nhi, chỉ còn lại duy nhất một kỷ vật của ba mẹ chẳng lẽ nó cũng không được giữ lại bên người hay sao?”
Cố Vệ Đông cũng bước tới: “Hữu Phúc, anh xem, việc này có thể nói với bên trên chút được không?”
Trần Hữu Phúc mặt mày khó xử, đây không phải chuyện ông ta nói là được, dù sao việc này liên quan đến rất nhiều quy định khác nhau, anh ta không có khả năng bí mật giúp Phúc Bảo giữ lại thứ này, việc này cần giải quyết thế nào thì phải giải quyết như vậy.
Miêu Tú Cúc nhìn thấy vậy, bà ấy đột nhiên nói: “Được, vậy thì đi tìm chuyên gia đến đây giám định thử xem, nếu như khối ngọc này không quá đáng giá thì cứ để cho con bé giữ lại đi, dù sao cũng có thể đây là kỷ vật của gia đình con bé để lại.”
Trần Hữu Phúc gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT