Sinh Ngân: “Phúc Bảo là đến từ am ni cô, ngọc này cũng vậy. Năm đó đồ vật trong am ni cô không phải đều bị tịch thu rồi sao? Thế sao khối ngọc này lại không bị tịch thu? Chẳng lẽ không phải lúc trước tịch thu thì am ni cô đã lén dấu khối ngọc này đi hay sao?”
Tuệ Như và Tuệ Tâm nghe nói như vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt. Đột nhiên hai cô ý thức được vấn đề này.;
Khối ngọc này mặc dù đúng là của Phúc Bảo nhưng cũng thuộc về am ni cô. Nếu như lúc đó chủ am ni cô lấy khối ngọc này ra, chắc chắn khối ngọc này cũng sẽ bị tịch thu.
Chuyện, chuyện này… Hai cô nhìn chằm chằm cô bé này, không nghĩ đến một cô bé nhỏ như vậy mà lại giảo hoạt như thế sao?
Trần Hữu Phúc sững sờ, suy nghĩ nói: “Đúng.”
Sinh Ngân nghe được như vậy, mím môi cười, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý: “Vậy khối ngọc này hẳn là cũng nên bị tịch thu phải không?’
Cô bé vừa nói xong câu mọi, mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT