Phúc Bảo thấy vậy ngược lại bắt đầu an ủi hai người họ: “Không sao đâu mà, chỉ là một viên đá thôi, ngộ nhỡ không cho em giữ lại thì có làm sao, trước đây em không có ba mẹ, nhưng bây giờ ở nhà họ Cố em có ba có mẹ, không phải rất tốt hay sao, em cũng không nhất định phải giữ lại viên đá kia, viên đá đó đâu phải là ba mẹ của em.”
Đây là suy nghĩ thật lòng của cô bé.
Lưu Quế Chi đi ngang qua vừa hay nghe được những lời này, cô bị những lời nói của cô bé nhất thời làm cho cảm động đến cay mũi, suýt chút nữa bật khóc.
Phúc Bảo quả thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, sao có thể khiến cho người ta không đau lòng được chứ?
Hai ngày nay vì thương xót đứa trẻ này mà cô đặc biệt hấp canh trứng gà cho con bé, cũng vì lý do này bên Miêu Tú Cúc còn lén lút tặng cho cô hai quả trứng gà, nói là gửi cho Phúc Bảo ăn.
Mà công việc kinh doanh ở đây của Cố Vệ Đông lại càng ngày càng tốt lên.
Những người ngày trước vốn đã thương lượng với Nhiếp Lão Tam, tất cả bọn họ đều không còn tin Nhiếp Lão Tam nữa, bắt đầu tìm đến Cố Vệ Đông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT