Mùa thu là mùa thu hoạch, cây cao lương trên đất cao lương bị đốn hạ, chất từng bó từng bó ở đó, lại để cho phụ nữ tách cao lương tuệ, cán của cao lương đem phơi khô dùng cho việc khác. Cao lương tuệ bách đầu tách hạt, hạt cao lương tách ra chính là lương thực thường dùng của người dân nông thôn.
Sau khi bông trắng được hái xuống thì được chất thành một ngọn núi bông, từng viên từng viên bông như vậy nhìn như mây, khiến cho vài đứa trẻ không nhịn được muốn lăn lên đó. Nhưng điều này chắc chắn là bị ngăn cấm một cách nghiêm khắc. Vương Bạch Ngẫu còn cố ý cử ra một xã viên đến trông coi, không cho bọn trẻ tới gần, tránh cho mấy sợi bông bị dính bẩn.
Về cơ bản, bông thu hoạch trong xã phải giao cho trạm bông để bù đắp cho lương thực năm nay. Trần Hữu Phúc đã yêu cầu Vương Bạch Ngẫu tính toán một chút. Năm nay thu hoạch rất tốt, chỉ tiêu nộp thuế lương thực đều đã hoàn thanh, còn một chút dư lại thì phát cho mỗi nhà một chút bông để bọn họ may mền và áo quần mới.
Trần Hữu Phúc xem sổ sách này, hài lòng gác chân, thoải mái nói: “Năm nay đại đội sản xuất Bình Khê chúng ta thu hoạch thắng lợi mỹ mãn. Tôi chắc chắn năm nay đại đội sản xuất ta có thể đạt được danh hiệu đại đội tiên tiến, xã viên trong nhóm cũng có thể ăn no mặc ấm rồi.”
Đừng quan tâm là ăn bột ngô cho dù là bánh cao lương hay là mỳ cao lương, bánh cao lương khoai lang. Dù sao chắc chắn là có thể ăn no, không bị đói bụng.
Nghĩ đến việc xã viên trong nhóm không phải bị đói, Trần Hữu Phúc thỏa mãn thở ra. Anh cảm thấy mình không phí công làm chức đội trưởng này.
Nếu như có nhà ai thiếu ăn, người lớn chạy đến khóc lóc nói con nhỏ mình đói như thế nào. Lúc đó anh ta còn lòng dạ nào nữa, thật sự là không vui nổi, chỉ hận người bị đói không thể là mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT