Thẩm Hồng Anh càng trợn to đôi mắt, ngu người đứng nhìn Lưu Quế Chi một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Cô ta hiểu rất rõ Lưu Quế Chi, dù sao cũng ăn chung một nồi cơm suốt mười năm qua. Cô ta đã dùng cách này ức hiếp Lưu Quế Chi nhiều lần, trước đó là chuyện bốc thăm nuôi dưỡng Phúc Bảo, cô ta cũng làm như vậy, đẩy Phúc Bảo qua cho Lưu Quế Chi.
Làm nhiều lần chẳng lần nào sao cả.
Đúng vậy, cô ta chính là đang ức hiếp người câm không biết nói chuyện, trắng trợn bắt nạt người khác. Nhưng bây giờ đột nhiên Lưu Quế Chi lại biết nói chuyện. Câu lúc nãy là cô ta nói, đúng chứ?
Cô ta sợ hãi nhìn Lưu Quế Chi, miệng há to một lúc lâu không khép lại được.;
Một lúc lâu sau, cô ta ngẩng đầu nhìn trời, dù đã chạng vạng tối nhưng vẫn còn mặt trời mà. Giữa ban ngày mà có quỷ sao?
Phúc Bảo nhìn dáng vẻ khiếp sợ của mọi người xung quanh, nhỏ giọng hừ một tiếng: “Dù trước kia mẹ cháu không biết nói chuyện, nhưng bây giờ cũng từ từ học nói rồi, nói chuyện thôi mà có gì mà không được chứ, mẹ cháu sẽ biết nói thôi. Bác dâu cả, bác đừng ý vào chuyện mà cháu không biết nói chuyện mà bắt nạt bà ấy.”;
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT