Lưu Quế Chi hơi bất lực, cô không biết tại sao đột nhiên mình lại nói được một câu dài như vậy. Bình thường dù có thể nói chuyện nhưng chỉ có thể nói từng chữ một mà thôi.
Lưu Quế Chi nghĩ một chút, thử há miệng ra, khó khăn nói: “Tôi không biết nói cái gì nữa.”
Cô vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều reo hò khen hay: “Thật sự là có thể nói chuyện, người câm điếc có thể mở miệng nói chuyện.”
“Quế Chi, Quế Chi lại nói với chúng tôi thêm một câu nữa nào.”
Thẩm Hồng Anh đứng bên cạnh trợn mắt, không dám tin nổi, trợn mắt xong lại không biết phải làm như thế nào cho đúng. Cuối cùng cô ta nhìn Lưu Quế Chi bị nhóm xã viên vây quanh, vỗ tay hoan hô, mặt mũi xám xịt muốn bỏ ra ngoài.
Không một ai tin tưởng cô ta, đều chỉ tin một người câm còn ghi cho cô ta bảy ly điểm công, thật đúng là vô cùng bực bội.
Ai mà biết cô ta mới bước được hai bước thì nghe thấy bọn họ nhắc đến mình, giọng lớn nhất là vợ Vương Phú Quý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play