Có bát canh kia, trên mặt nước nổi lên một lớp váng dầu nhạt, với những ngày tháng thiếu dầu như bây giờ thì có ăn tết cũng không được sung sướng như vậy.
Mắt Lưu Chiêu Đệ đỏ lên quay trở về phòng. Lúc này Tú Ny cũng bắt đầu dọn cơm lên, là một bát súp loãng đến mức có thể nhìn thấy bóng người với bánh cao lương.
Thật sự là không có cách nào khác, từ sau khi chia nhà, Lưu Chiêu Đệ nghĩ rằng mình mỗi thứ mình mà ăn đều là đồ của mình, vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn. Nên nhà cô ta chưa từng ăn khoai lang hay bột ngô, tất cả chỉ có mỳ cao lương, ngày nào cũng chỉ có mỳ cao lương.
Lúc bình thường thì mỳ cao lương hay bánh cao lương đều có thể ăn hết. Nhưng bây giờ ngửi qua mùi canh gà thơm ngon của nhà người ta rồi nhìn lại bánh cao lương nhà mình với thêm ít cháo loãng làm thành canh, làm sao cũng nuốt không xuống.;
Trong lòng Lưu Chiêu Đệ vô cùng khó chịu, người khác khi không nhặt được con gà rừng làm thịt ăn còn gà mình thì bị mất đây là chuyện gì chứ?
So sánh giữa người với người, cái này thật sự làm người sống tức chết mà.
Lưu Chiêu Đệ giận dữ cắn một miếng bánh cao lương, kết quả vừa cắn một thì mắc trong cổ họng, vô cùng khó chịu. Mùi thịt gà bay vào mũi hết lần này đến lần khác, ngửi mùi thơm như vậy còn ăn cái loại cơm như thế này, nghĩ lại thì thấy sống thật không dễ dàng, sao cứ phải khổ như vậy chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT