Lưu Chiêu Đệ nghe xong thì sốt ruột, trợn mắt hỏi: “Cháu thấy nó sao? Đó là gà nhà bác, sao cháu không ngăn nó lại chứ?”
Cô ta vừa trợn mặt đã làm đứa trẻ giật cả mình, rụt cổ lại: “Cháu, cháu không biết mà.”
Một con gà đang đi trên đường, ai mà biết là nhà người ta thả ra hay bị mất chứ, cậu bé đó sao có thể đi chặn nó lại được.
Con nhà mình bị dọa cho giật mình, người lớn trong nhà nhìn thấy liền không vui: “Lưu Chiêu Đệ ý cô là gì chứ, gà của cô mất thì tự mà tìm đi, sao lại đi dọa dẫm con tôi. Con tôi nợ gì cô, phải đi tìm gà cho cô mới được hả?”
Nói xong câu này mọi người xung quanh đều đồng ý, khinh bỉ nói: “Con nhà người ta làm sao biết gà nhà cô bị mất được, ai mà giúp bắt nó được chứ?”
Còn nói thêm: “Rõ ràng là tự cô làm mất gà, lại đi đổ tội lên người Phúc Bảo, bây giờ lại muốn đổ lên đầu con nhà người khác hả?”
Mọi người anh một câu tôi một câu, nói đến mức Lưu Chiêu Đệ xấu hổ không nói được câu nào. Trong lòng cô ta vừa ấm ức vừa tức giận vừa gấp gáp không biết phải làm sao, giậm chân một cái rồi vội vàng chạy đi tìm gà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT