Cũng không chỉ có khổ sở mà nghe lúc được ba nói những câu này thì vô cùng cảm động. Đột nhiên cô bé cảm thấy, nhà vẫn đang còn nguyên vẹn, nhà không hề bị chia cắt. Ba ở đây, mẹ ở đây, các anh trai cũng ở đây. Nơi nào có bọn họ, nơi đó chính là nhà. Cô bé vẫn là con gái, là em gái của bọn họ.
Lưu Quế Chi nhìn thấy Phúc Bảo khóc, cũng không nhin được mà khóc, ôm lấy Phúc Bảo trong lòng: “Bảo, Bảo ngoan, Bảo ngoan của mẹ.”
Cô ôm lấy Phúc Bảo, hai tay vỗ nhẹ, dỗ dành: “Bảo, Bảo, đừng khóc nhé.”
Lúc đầu Phúc Bảo còn nhẹ nhàng dựa vào người Lưu Quế Chi khóc nức nở, sau thì nghe được mấy câu này, từ từ nín khóc, chỉ nghe được mẹ mình lầm bẩm.
Lưu Quế Chi cũng không biết gì, cô chỉ đang tập trung an ủi Phúc Bảo, miệng lẩm nhẩm: “Thịt, thịt, ăn thịt.”
Cho dù cô nói năng mơ hồ những nghe kỹ thì có thể nghe được cô đang nói đến cái gì.
Phúc Bảo từ trong ngực cô ngẩng đẩu lên, lập tức nín khóc, mỉm cười, đôi mắt trong veo còn lấp lánh nước mắt nhưng lại nở nụ cười nói: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nói được nhiều vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT