Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, trên mặt mấy chị em dâu đều lộ ra nét vui mừng.
Có một khoản tiền như vậy, những thứ khác cũng không dám so đo tính toán nhiều. Ví dụ như trong nhà có hai mươi tư cái bát, mỗi nhà lấy năm cái, còn lại bốn cái đều đưa cho hai vợ chồng già, còn không tính xem mỗi nhà có mấy người ăn cần mấy cái bát.
Kiểm kê kiểu này rất tốn thời gian, bởi vì mỗi chỗ kiểm tra xong đều phải ghi lại bên bản chia nhà.
Mấy đứa trẻ lớn cảm thấy rất náo nhiệt cũng ở chỗ đó đi theo người lớn kiểm kê, chỉ có Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên núp ở một ngóc ngách nào đó, trong lòng tràn ngập sự mất mát.
Phúc Bảo thì thầm hỏi Cố Thắng Thiên: “Về sau nơi này không phải nhà chúng ta nữa sao?”
Cho dù cô bé chưa đến bảy tuổi nhưng đã mấy lần sống lang bạt, từ am ni cô đến nhà họ Nhiếp, từ nhà họ Nhiếp đến nhà họ Cố. Vất vả lắm mới cảm thấy nhà họ Cố mới là nhà mình, cô bé quen thuộc với người ở đây, quen thuộc với những cây cỏ mọc giữa những bậc thang ở đây, thậm chí đến nhà xí bên ngoài có bao nhiêu tổ kiến cô bé cũng biết.
Nhưng bây giờ nhìn những thứ đồ dùng quen thuộc kia bị lấy ra, xem như hàng hòa mà kiểm kê, bị chia ra, cô bé đột nhiên cảm thấy nơi đây không còn là nhà mình nữa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT