Tiêu Định Khôn bắt Phúc Bảo, cố ý sầm mặt: “Nói, em sai ở chỗ nào?”
Phúc Bảo oan ức, bé cảm thấy mình cho không anh hạnh để ăn, lửa cũng cho không anh để anh sưởi ấm, bé oan ức nói: “Em không chạy lên núi một mình, em không nên lừa người lớn chạy lên núi... Em không nên không nghe thấy anh Định Khôn gọi em... Em không nên trốn trong hang núi...”
Lỗi của bé, đều là bé sai.
Tiêu Định Khôn hừ một cách lạnh lùng, đột nhiên cầm cánh tay Phúc Bảo, sau đó nâng bàn tay lên.
Phúc Bảo ra sức giãy giụa, gào khóc: “Không muốn, không muốn! A a a đau quá! Đau quá, anh Định Khôn đừng đánh em.”
Tiêu Định Khôn vẫn giơ tay: “Anh còn chưa đánh em.”
Phúc Bảo: “...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play