Nếu là nơi nhóm quân nhân trú đóng, vậy hẳn là điều kiện không tệ, lm sao lại ném con gái mình ở trong núi? Bây giờ Phúc Bảo làm cho người yêu quý như vậy, thì lúc bé là trẻ nhỏ hẳn cũng khiến người ta yêu thích, tại sao có thể có người không cần bé?
Anh nói vậy là không hy vọng Phúc Bảo ôm hy vọng gì, dẫu sao biển người mênh mông, biết đi đâu tìm nhóm quân nhân trú đóng mấy năm trước.
Dù tìm được thì sao, nếu ban đầu có thể vứt bỏ, dù sau đó hối hận tìm được thì vẫn là từng bị vứt bỏ.
Anh không muốn để Phúc Bảo trải qua sự hỗn loạn của tình thân.
Trong lòng Phúc Bảo đang ôm bong bóng kỳ vọng, ước cha mẹ ruột của mình tìm được mình, không ngờ bị Tiêu Định Khôn dội ngay đầu.
Bé thở dài thườn thượt: “Anh Định Khôn nói đúng, chủ trì chỉ suy đoán, chưa chắc đã là sự thật.”
Dĩ nhiên Tiêu Định Khôn nhìn thấy vẻ mất mát trong ánh mắt của bé, nhưng lòng dạ anh chỉ có thể cứng rắn bỏ qua, anh nói sang chuyện khác, hỏi: “Đúng rồi, chủ trì còn nói em từng đeo một miếng ngọc trên người, em đã gặp miếng ngọc này chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play