Trần Hữu Phúc nhìn sắc mặt mọi người, biết đã hù dọa mọi người, lại vội vàng an ủi: “Có điều cũng đừng sợ, nhà mọi người đều có móng nhà, móng nhà cao vài mét, nếu nhỡ có lũ lụt, không dễ gì chết chìm đâu.”
Trần Hữu Phúc nói vậy, trong lòng mọi người không nhẹ nhõm, mà còn sợ hơn.
Trước đó còn lo lắng đất hoa màu bị ngập, tịch thu cây trồng, hóa ra đại đội trưởng còn lo lắng chết người?;
Vấn đề này quá to, còn nghiêm trọng hơn mọi người nghĩ!
Người nhà họ Cố về đến nhà, dĩ nhiên là tâm trạng họ nặng nề. Cố Đại Dũng đứng ở ngưỡng cửa, thở dài: “Toàn là lão nông dân, gốc rễ ở trong đất, theo số trời đi.”
Trồng hoa màu, ăn lương thực đều là ông trời cho cơm, ông trời có muốn lấy đi sinh mạng này hay không là tùy ý ông trời.
Cố Đại Dũng đã hơn sáu mươi tuổi, khổ nạn gì mà đời này chưa trải qua, lũ lụt, hạn hán, nạn châu chấu, giặc ngoại xâm Nhật Bổn vào thôn, lần nào cũng may mắn còn sống. Cố Đại Dũng tin tưởng mạng người do ông trời làm chủ, mình lăn qua lăn lại cũng uổng công.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play