Mấy người đàn ông trong nhà bị kêu lên đại đội, thay phiên vác xẻng ra bờ bờ đê, lên núi, đội mưa canh giữ bờ đê, sửa bờ đê.
Đàn bà ở nhà trông nhà. Lúc sấm chớp rền vang, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy xuống từ trên núi ở bên ngoài, như thể bầu trời thủng lỗ và có dòng sông trút nước xuống.
Những người phụ nữ thấy trời âm u, nghe âm thanh rầm rập bên ngoài mà lòng ai cũng căng thẳng, bắt đầu nhớ nhà mẹ đẻ, bắt đầu lo cho con cái.
Cố Vệ Đông nằm trên giường đất, thương lượng với Lưu Quế Chi: “Đây là số mạng, không có biện pháp, anh bị buộc ở trong đất, không thể nào chạy. Nhưng bọn nhỏ còn nhỏ...”
Cố Vệ Đông suy nghĩ một chút, nhìn Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên: “Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta lấy cái chậu gỗ to, để Phúc Bảo và Thắng Thiên vào đó, để chúng trôi theo dòng nước, biết đâu chúng có thể sống sót.”
Lưu Quế Chi nghe mà nước mắt cũng rơi xuống: “Bảo, Bảo...”
Lưu Quế Chi không có cách nào nói chuyện, cứ không ngừng lặp lại chữ bảo này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play