Nhiếp Đại Sơn nghiêm mặt: “Không sao, anh không bị thương. Anh là đàn ông con trai, một chút đau đớn đó không là gì cả.”
Phúc Bảo tin là thật, cô bé nhìn xung quanh một chút, không thấy Cố Thắng Thiên và Tú Ny liền bước tới giơ tay lên giúp Nhiếp Đại Sơn lấy cỏ lông chó trên đầu cậu ta xuống, nói liên mồm: “Anh Đại Sơn, lâu lắm rồi em không dám nói chuyện với anh. Gần đây anh sống ổn không?”
Từ khi Phúc Bảo đến nhà họ Cố, trước là Nhiếp Đại Sơn và Cố Thắng Thiên xảy ra xung đột, sau thì nhà Nhiếp lão tam với nhà họ Cố có mâu thuẫn lớn nên Phúc Bảo không dám tìm Nhiếp Đại Sơn nói chuyện.
Cô bé biết nếu mình nói chuyện với Nhiếp Đại Sơn, người nhà họ Cố sẽ không vui, anh Thắng Thiên cũng sẽ không vui.
Nhà họ Nhiếp không cần cô bé nữa, cô bé trở thành con cái nhà họ Cố, nếu bây giờ còn chạy đến chơi với con cái nhà họ Nhiếp nữa thì rất có thể nhà họ Cố sẽ ghét bỏ cô bé.
Nhiếp Đại Sơn nghe cô bé nói vậy, hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm cô bé hỏi: “Anh còn tưởng rằng em không quan tâm anh nữa, gọi người khác là anh rồi thì không còn cần người anh này nữa.”
Câu nói này khiến Phúc Bảo không biết nói gì nữa. Cô bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi anh Đại Sơn, em…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT