Lý đại gia cảm thấy Lưu Chiêu Đệ này quả thực là đầu óc không được bình thường cho lắm, vội vàng xua tay: “Vợ Vệ Quân à, tôi cũng sẽ không xem bệnh dịch tả lợn, cô cũng đừng trì hoãn, mau đi công xã đi!”
Lưu Chiêu Đệ cứ như vậy mà bị Lý đại gia đuổi về dưới ánh mắt hiếm lạ của đám người, cô ta cúi đầu, trong lòng tràn ngập thê lương, nghĩ tại sao Lý đại gia không chịu giúp mình xem, có phải mình đã không còn cứu được hay không? Người trong công xã có xem dịch tả lợn không?
Nhưng mẹ chồng cô cũng nói, đây là bệnh dịch tả lợn, phải để cho người khám gia súc xem.
Lưu Chiêu Đệ cứ đi một bước lại rơi một giọt nước mắt, đi được nửa đoạn đường, thì vạt áo vải thô đều ướt đẫm: “Mình đây phải làm sao bây giờ, sống từng tuổi này rồi, mà cũng không sinh được một đứa con trai, đã thế lại còn bị bệnh dịch tả lợn...”
Đang lẩm bẩm, lại thấy vợ Vương Phú Quý đi qua trước mắt, vợ Vương Phú Quý vừa nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của cô ta, thì buồn bực nói: “Ôi, Chiêu Đệ, đang yên đang lành cô khóc cái gì?”
Con lợn Cố gia cũng không có việc gì, vợ Nhiếp Lão Tam xấu xa đã bị bắt, không phải cô ta vẫn nên cao hứng sao?
Lưu Chiêu Đệ vừa nhìn thấy vợ Vương Phú Quý, thì bi thương dồn nén, rốt cuộc không nhịn được tu tu khóc lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play