Lưu Chiêu Đệ dụi dụi hai mắt của mình, đúng vậy, đó chính xác là một cái áo khoác của Phúc Bảo.
Lưu Chiêu Đệ ngây người ra: “Chị, chị sao tự nhiên lại phơi đồ của Phúc Bảo vậy?”
Thẩm Hồng Anh nhanh tay giũ quần áo cho phẳng rồi treo chúng ngay ngắn lên dây: “Lúc giặt đồ, chị tình cờ nhìn thấy vài bộ đồ Quế Chi vẫn chưa giặt, vậy nên chị tiện tay giúp cô ta giặt hết luôn. Ô, em quay lại rồi à? Bệnh tình đã đỡ hơn chưa?”
Lúc này, Thẩm Hồng Anh đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện rồi, cái gì mà bệnh dịch lợn? Tất cả đều do mẹ chồng bà ấy cố tình muốn gây sức ép lên Lưu Chiêu Đệ mà thôi, lợn không hề bị trúng dịch, thì người làm sao có thể bị dịch được?
Lưu Chiêu Đệ này chính là do mẹ chồng cố ý muốn dạy dỗ cô ta một bài học.
Trong lòng cô chợt mừng thầm, thực ra bản thân mình cũng là một kẻ hồ đồ không biết suy nghĩ, còn khiến cho Phúc Bảo nhà người ta bị oan uổng, may là mẹ chồng không để ý nhiều, chỉ giáo huấn Lưu Chiêu Đệ một trận mà thôi.
Đúng là may mắn. Lưu Chiêu Đệ vừa nghe liền hiểu: “Chị phải giặt đồ cho Phúc Bảo thật sạch vào? Phúc Bảo chính là ngôi sao chổi--”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play