Bên này vợ Vương Phú Quý nhớ tới việc này, cảm khái liên tục lắc đầu: “Lúc trước vợ Nhiếp Lão Tam cứ mở miệng ra là nói Phúc Bảo là “sao chổi”, khiến cho con lợn bị suy yếu, lúc ấy tôi thật đúng là có chút tin, ai ngờ là do cô ta tự mình ra tay hại lợn nhà mấy người, lại còn vu oan hãm hại Phúc Bảo đấy! Mấy người nói người này sao lại có thể xấu xa thế chứ, chậc chậc chậc, bình thường sao lại không nhìn ra nhỉ!”
Vợ Vương Phú Quý vừa nói, Thẩm Hồng Anh đột nhiên nhớ tới lời mình nói ngày hôm qua, trong khoảng thời gian ngắn xấu hổ không thôi.
Vợ của Nhiếp Lão Tam lòng dạ hiểm độc kia nói lung tung, cô ta dĩ nhiên lại tin là thật, phì, ta nhổ vào, thiếu chút nữa là đã bị lừa!
Cô ta nhìn trộm Miêu Tú Cúc ở bên cạnh, chỉ thấy Miêu Tú Cúc kéo căng gương mặt.
Cô ta nhất thời hiểu được, Miêu Tú Cúc đây là tức giận, tức giận lời mình nói với Lưu Quế Chi ngày hôm qua.
Lập tức không dám nói gì nữa, mãi cho đến khi chuồng heo được quét dọn sạch sẽ một lần nữa, sau khi người một nhà đều đã vào cửa, cô ta lúng túng nhìn thoáng qua Lưu Quế Chi, suy nghĩ một chút, vẫn là bí mật nhỏ giọng nói: “Em dâu, ngày hôm qua đều là chị không đúng, vợ của Nhiếp Lão Tam chết tiệt kia thế nhưng lại hãm hại Phúc Bảo nhà chúng ta như vậy, châm ngòi quan hệ của chúng ta. Con người chị cũng thật sự là ngốc, vậy mà lại tin! Ầy, con người chị, chính là tính tình thẳng thắn, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi [4], người khác nói cái gì chị liền tin, không nghĩ tới đã oan ức Phúc Bảo, chị, chị nói một tiếng xin lỗi với em có được hay không?”
[4] Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi: mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT