Tới giờ ăn cơm tối, vợ của Nhiếp Lão Tam đi ra phía sân giếng, cười ha hả nhìn, nghe người ta nói đến chuyện nhà họ Cố, nói vợ lão đại (con cả) nhà họ Cố và vợ lão tam (con thứ ba) chán ghét Phúc Bảo như thế nào, nói nhà họ Cố đau đầu như thế nào, nói lợn kia sợ là không sống được, nói nhà họ Cố nháo loạn đến loạn thất bát tao [2], đủ thứ chuyện phiền lòng.
[2] loạn thất bát tao: dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn.
Cô ta nghe được thì cười lạnh liên tục, đắc ý đến mặt mày hớn hở: “Ta liền biết mà, Phúc Bảo này là một con quỷ xui xẻo, bọn họ còn không tin, hiện tại chắc hẳn là đã biết? Mất hết mặt mũi, thật là đáng đời!”
Sau khi đắc ý một hồi như vậy, thì cô ta lại không nhịn được nhớ tới mọi người đều nói “Con lợn kia sắp chết”, không khỏi nhíu mày, đã qua mấy ngày, làm sao còn chưa chết, đáng lẽ ra phải chết rồi chứ?
Trong lòng cô ta không khỏi thấp thỏm, nghĩ đến Phúc Bảo đứa cô bé này thật sự là quá tà dị, vạn nhất lợn này không chết, chẳng phải là cao hứng hụt rồi hay sao?
Suy nghĩ một chút, cô ta quyết định vẫn là thừa dịp lúc nửa đêm đi một chuyến, đi qua thêm chút liều cho con lợn kia, kéo thêm vài ngày, không tin nó không chết!
Hơn nữa nếu đến lúc đó mà chết đi, thì mọi người sẽ hoài nghi là bệnh dịch tả lợn, sẽ không ai dám ăn thịt, một con lợn cứ như vậy mà bị phí hoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT