Mà Cố Vệ Đông đương nhiên sẽ không đi, anh phải canh đêm, canh giữ cho con lợn con nhà anh, cho nên anh tùy tiện nhặt một cái cọc gỗ tới, ngồi bên cạnh chuồng heo, dựa vào chuồng lợn ôm tay, nhắm mắt lại, tiếp tục chợp mắt.
Anh ngồi xổm ở chỗ này, trốn ở trong bóng tối, nếu như ai tới, sẽ không dễ dàng phát hiện, nhưng anh chỉ cần nghe được có tiếng động là có thể đứng lên, đến lúc đó có thể bắt được tên xấu xa kia.
Nhưng anh chờ, chờ mãi, đợi đến trăng lưỡi liềm cũng đã không thấy đâu, mà vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Cố Vệ Đông thở dài, đứng dậy.
Lúc này vợ của Nhiếp Lão Tam trong chuồng heo đã bị hun đến không thở nổi, cô ta thở dốc từng ngụm từng ngụm, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cứ thế mà chịu đựng.
Cô ta chịu đựng, chịu đựng, nhịn đến lúc không chịu nổi, chắp hai tay trước ngược, ở trong lòng yên lặng lẩm bẩm: “Quan Âm Bồ Tát, Quan Âm Bồ Tát, tôi là người tốt, đời này chưa từng làm chuyện gì xấu, lần này cho lợn nhà bà ta ăn cây vấn vương cũng là vì để cho bọn họ thấy rõ Phúc Bảo rốt cuộc là người như thế nào. Làm ơn, giúp tôi một tay, để anh ta đi, tôi muốn về nhà, tôi không thể chịu đựng được...”
Không biết có phải lời cầu nguyện của cô ta có tác dụng hay không, mà Cố Vệ Đông ở bên ngoài chuồng lợn đột ngột đứng dậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT