Cố Vệ Đông đương nhiên hiểu ý của Lưu Quế Chi, anh khẽ nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Bây giờ anh đã nghĩ rất rõ ràng, nhà này có quá nhiều người, tình cảm liền không có khả năng toàn bộ hướng về một lòng, sau này anh — — “
Anh tạm ngừng, rồi nói: “Dù sao trong lòng anh vẫn nghĩ sau này có thể làm chút chuyện, có thể làm cho nhà ta ăn được bánh ngô làm từ bột ngô, không ăn lương khô đen này nữa, trong lòng anh có một đống suy nghĩ, muốn làm rất nhiều chuyện. Nhưng mà cả nhà ở sinh hoạt một chỗ, cái gì anh cũng không nấu được.”
Anh hiểu là, nhà này, sớm muộn sẽ bị phân chia.
Chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.
Phân gia, anh ra sức làm việc chăm chỉ, cho vợ và con gái có cuộc sống hạnh phúc, đến lúc đó để cho mấy người mắng Phúc Bảo kia thèm đến chết.
Cố Vệ Đông nói chuyện với vợ một lúc, thấy trời không còn sớm, người bên ngoài cũng đã yên tĩnh lại, lúc này mới từ trên giường đi xuống, kéo lê giày đi ra phía sau nhà.;
Ban đêm ở nông thôn rất yên tịnh, trên bầu trời là ông trăng hình lưỡi liềm, chuồng lợn bên cạnh thửa đất phía sau nhà nhìn giống như bị bịt kín một lớp lụa đen, ngoại trừ ở phía xa xa vang lên tiếng chó sủa không rõ của nhà nào. Cố Vệ Đông nhìn bốn phía cũng không thấy gì khác thường, liền muốn đi vào chuồng lợn xem lợn con.;
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT