Lưu Quế Chi đau lòng ôm con gái nhỏ của mình, chôn mặt mình vào tóc Phúc Bảo, hu hu hu khóc lớn lên: “Hu hu hu hu, bảo bối…hu hu hu hu hu hu bảo bối, bảo bối...”
Phúc Bảo nghe Lưu Quế Chi khóc như vậy, vừa đau lòng vừa cảm động vừa khó chịu, lòng ngực trướng đến tràn đầy, lỗ mũi ê ẩm, cũng ôm Lưu Quế Chi oa một tiếng khóc lên: “Mẹ, mẹ tốt nhất, mẹ chính là người mẹ tốt nhất trên đời này, mẹ là tốt nhất, Phúc Bảo muốn mẹ... Mẹ tốt nhất...”
Hai mẹ con ôm đầu gào khóc ở đầu giường, làm bốn người đàn ông lớn nhỏ bên cạnh buồn bực đến hỏng rồi, ba cô bé trai trợn tròn mắt, mẹ khóc, em gái cũng khóc...
Cố Dược Tiến đột nhiên cắn răng nói: “Đều do vợ của chú ba, vợ của chú ba mắng mẹ, con sẽ không để yên đâu!”
Cố Vệ Đông cũng bất lực, muốn nói vài lời dịu dàng, nhưng mà miệng nói không ra lời, muốn ôm Lưu Quế Chi an ủi, nhưng mà mấy đứa con trai đều ở đây anh không bỏ nổi mặt mũi.
Ngay khi anh ấy đang đau khổ đến mức không biết làm sao xoa xoa tay ở đó, đột nhiên, Cố Thắng Thiên hét to: “Mẹ, mẹ mới vừa nói cái gì, hình như gọi bảo bối?”
Hắn hét một tiếng, ba người đàn ông khác lớn nhỏ sửng sốt, cẩn thận nhớ lại, Lưu Quế Chi mới vừa khóc, một bên hu hu khóc vừa nói cái gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT