Ăn không đồ của người khác khiến cho trong lòng Phúc Bảo rất ngại, nhưng mà món mì chiên đó thật sự rất ngon, cô bé không nhịn được mà nuốt nước miếng. Cầm thìa gỗ múc một miếng nhỏ đưa vào miệng, nhẹ nhàng mím môi, nếm mùi vị của mì chiên với đường và mè.
Tiêu Định Khôn nhìn động tác cô bé có vẻ mất tự nhiên thì mang cả túi qua đưa cho Phúc Bảo.;
Phúc Bảo cầm muỗng nhỏ ăn khoảng năm sáu miếng thì bỏ xuống, không ăn nữa: “Em không ăn nữa đâu, ăn đến no căng rồi nè.”;
Mới ăn có năm sáu miếng, chắc chắn sẽ không quá no được, nhưng Tiêu Định Khôn cũng không định ép cô bé. Anh lấy lại túi mỳ xào, vặn ấm nước, đưa qua cho Phúc Bảo uống.
Phúc Bảo nhận lấy, ngửa cổ uống vài ngụm. Đây là nước lấy từ suối trên nuối, ngọt mà thanh.
Phúc Bảo lau miệng, ôm lấy cái ấm quân dụng, tò mò nhìn Tiêu Định Khôn: “Sao anh lại tốt với em như vậy?”;
Tiêu Định Khôn nghe cô bé hỏi vậy thì nhíu mày: “Anh tốt với em, cho em ăn ngon en còn không thích sao?”;
Phúc Bảo ngẩn người, người khác đối tốt với cô bé, tất nhiên là cô bé thích và cảm kích rồi. Nghĩ lại việc Tiêu Định Khôn đối tốt với mình, lập tức nở nụ cười.
Cô bé cười lên vô cùng thanh thoát, sạch sẽ, giống như hoa sen nở rộ trên núi, đơn thuần đến mức không có chút tạp niệm gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT