Thẩm Xuân Nương nhìn sắc mặt của lão Cao thị nói: "Ta tới mượn lương thực".
Hiện giờ tuyết lớn không ngừng, trong thôn trải qua vài đợt dân chạy nạn, muốn lương thực chính là muốn mệnh!
Lão Cao thị lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng vô tình nói: "Ta làm gì có lương thực, lương thực cùa Lưu gia đâu?"
Thẩm Xuân Nương bỏ qua nửa câu đầu của bà ta, bắt đầu khóc lóc lau nước mắt.
"Làm gì còn thừa, cả nhà kia đều là đồ vô dụng, người già nằm liệt, trẻ nhỏ là đầu gỗ, ngay cả đồng ruộng cũng không gieo trồng được, ta thật là xui xẻo tám đời mới gả vào Lưu gia! Nương, người phải giúp ta, nếu người không giúp ta thì ta sẽ chết đói mất, chắc chắn sẽ đến tìm người mỗi ngày".
Người già đều rất mê tín, lão Cao thị nghe được lời này thì tức giận đánh Thẩm Xuân Nương một cái.
"Đứa con bất hiếu! Ngươi chính là đồ bất hiếu!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play