30 lượng?!!!
Thẩm Càn và Thẩm Khôn bị giá cả này làm cho choáng váng đầu óc.
Thẩm Niệm cũng không biết giá này là cao hay thấp, theo thói quen nâng giá: "Giá này quá thấp"
Người bán dạo kia lần này muốn đi tới Trung Đô, nơi đó có rất nhiều quan lớn và quý nhân, họ đều là kẻ không thiếu tiền.
Tấm da hổ này không tồi, nhất định có thể bán được giá tốt.
Lập tức bỏ thêm 10 lượng: "Như vậy đi, 40 lượng, cô nương cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Thẩm Niệm hờ hững.
Khi xử lý da hổ thì nàng có dùng dị năng hệ mộc, tấm da hổ này có công hiệu nuôi dưỡng thân thể, bán bao nhiêu cũng đáng giá.
Người bán dạo cho rằng nàng vẫn không muốn nên cắn răng nói: "Ta lại thêm 5 lượng, nếu được thì bán, không được thì thôi"
45 lượng đã là giá cao nhất mà hắn có thể lấy ra.
Thẩm Niệm lập tức hoàn hồn: "Được"
Một tấm da hổ bán được 45 lượng, mọi người vây xem náo nhiệt rất thoả mãn.
Thẩm Khôn véo vào đùi mới làm chính mình miễn cưỡng bình tĩnh, tranh thủ lúc này có nhiều người nên há mồm hét to: "Thịt heo rừng và thịt hổ mới mẻ đây, mua sớm chọn sớm, quá hạn thì hết"
Người xem náo nhiệt vây quanh, ngươi một cân ta hai cân.
Chỉ một lúc sau đã bán được kha khá.
Thịt hổ đắt hơn một chút nên tạm thời không có ai mua.
Đại nương bày quán bên cạnh tốt bụng nói: "Cô nương, ta nghe nói Trương viên ngoại muốn làm mừng thọ cho lão phụ, trong nhà đang thiếu món ăn hoang dã, các ngươi có thể đi đến thành đông hỏi một câu"
Tin tức này quả thực là mưa đúng lúc, Thẩm Càn đưa cho đại nương một miếng thịt heo làm quà cảm ơn: "Cảm ơn đại nương, chúng ta sẽ đi tới thành đông"
Nói xong liền dẫn theo Thẩm Khôn và Thẩm Niệm rời đi.
Đại nương kia không ngờ mình sẽ nhận được một miếng thịt, tất nhiên là vô cùng sung sướng.
Trương viên ngoại là người tốt nổi tiếng trong huyện, thủ vệ cũng hiền lành.
Nghe nói đám người Thẩm Niệm tới bán món ăn hoang dã liền lập tức gọi quản gia tới.
Quản gia thấy thịt thật sự mới mẻ, thịt hổ cũng là loại khó mua được, cho nên tự làm chủ mua lại.
Đây cũng là do kỹ năng xử lý thịt của Thẩm Niệm tốt, từng miếng thịt rõ ràng, màu da đẹp, còn đỡ phải xử lý lại thêm một lần.
"Các ngươi xử lý thịt rất tốt, ta ra giá 30 văn một cân, vài vị cảm thấy thế nào?"
Thẩm Càn biết giá này đã không thấp, gật đầu nói: "Được"
"Tiểu ca thật sảng khoái" Quản gia Trương phủ cười nói một câu, ý bảo người hầu mang thịt đi cân.
Bọn họ hành động nhanh chóng.
Một thanh niên nhìn khá nhanh nhẹn nói: "Quản gia, 320 cân"
"Cũng chính là hơn 9 lượng, chưa đến 10 lượng" Trương quản gia nhanh chóng tính ra, thấy đám người Thẩm Niệm ăn mặc cũ nát, sắc mặt cũng không quá tốt, trong lòng mềm nhũn nói: "Ta làm tròn cho các ngươi, số dư ra coi như là quà cảm ơn các ngươi đặc biệt tới chúc thọ lão thái gia nhà chúng ta"
Nói xong liền móc ra 10 lượng bạc đưa cho Thẩm Càn.
Thẩm Càn đáp lễ: "Cảm ơn Trương quản gia"
Thẩm Khôn và Thẩm Niệm cũng cúi nhẹ người.
Sau đó, ba huynh muội rời đi Trương phủ.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, một tiểu tử trong sân đột nhiên mở miệng: "Đại cữu, một cân 30 văn có phải đắt quá không?"
Trương quản gia liếc nhìn cháu ngoại một cái, lắc đầu: "Không nhiều lắm"
Nói xong lại giải thích: "Hổ chính là thú dữ, người bình thường làm sao dám đi đánh hổ, ba huynh muội vừa rồi có thể đánh được một con hổ, sau lưng nhất định còn có người tài, giá cả đúng chỗ, nếu sau này có chuyện gì cũng dễ thương lượng"
"Hơn nữa..."
Ông ấy dừng lại một chút: "Thịt hổ hiếm có, nếu trên bàn tiệc mừng thọ của lão thái gia xuất hiện thịt hổ, ngươi nghĩ sẽ có bao nhiêu thể diện, ngươi cảm thấy tiền thưởng sẽ ít sao?"
Cháu ngoại của Trương quản gia lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái: "Đại cữu, vẫn là người giỏi, ta không thể nghĩ đến việc này"
"Ngươi còn trẻ, cứ học từ từ đi" Trương quản gia bật cười, sau đó liền đi bận việc.
Bên kia.
Thẩm Khôn cảm thấy chính mình muốn bay lên, nhìn thấy ai đều cảm thấy bọn họ đang nhớ thương bạc nhà mình.
Thẩm Niệm thấy vậy thì không nói nên lời: "Nhị ca, huynh đừng thể hiện rõ như vậy, làm vậy không phải đang nói cho người ta là trong túi huynh có tiền sao"
"Muội, ta cũng không muốn, nhưng ta không khống chế được chính mình, nhiều tiền như vậy có bán ta đi cũng không đổi lại được" Thẩm Khôn tủi thân.
Thẩm Niệm: "Nhị ca, huynh còn rất biết thân biết phận đấy"
"Thẩm Khôn, đệ còn như vậy thì chúng ta liền tách ra" Thẩm Càn nhàn nhạt nói.
Thẩm Khôn nghe vậy lập tức bình thường trở lại: "Không được, ta muốn đi cùng muội muội"
Thẩm Càn không phản ứng hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thẩm Niệm: "Niệm Niệm, thời gian vẫn còn sớm, muội có muốn đi chỗ nào không?"
Thẩm Niệm: "Ta muốn đi mua đồ ăn!"
Cách mười ngày nửa tháng thì Thẩm Càn mới tới trong huyện bán dược liệu, cũng gọi là quen thuộc với nơi này, hắn dẫn theo Thẩm Niệm đi dạo khắp nơi, mua không ít thức ăn.
Cây kê xào đường, bánh bao thịt, bánh đậu xanh...
Thẩm Niệm ăn cực kỳ vui vẻ.
Ba huynh muội di chuyển khắp nơi, mua mua mua, làm bọn cướp đi theo phía sau bọn họ khóc không ra nước mắt.
"Lão đại, chân ta mỏi quá!"
"Ta cũng vậy, nếu cứ như vậy thì ta còn chưa đoạt được tiền thì bản thân ta đã quỳ xuống trước"
"Ba người kia muốn đi đến khi nào vậy! Ta đói bụng muốn chết"
Lão đại thấy nhóm tiểu đệ phía sau bực tức thì giật cái đùi nhức mỏi, phun một ngụm nước bọt lên mặt đất.
"Mẹ nó, sao bọn họ không mệt chết luôn đi" Sau khi mắng một câu liền nói: "Đi, cùng ta đi ra ngoài thành cản người!"
Các tiểu đệ nghe vậy liền hiểu ý của đại ca: "Vẫn là đại ca thông minh"
Thẩm Niệm biết phía sau có đám người đang đi theo bọn họ, nàng cũng lười để ý.
Nàng nhìn trúng một con ngựa.
Con ngựa này còn nhỏ, nhìn qua có chút ốm yếu, nhưng đôi mắt lại hiện lên vẻ thông minh và nhanh nhẹn.
Đúng thật là như thế.
Cảm nhận được hơi thở của Thẩm Niệm có lợi với nó, nó liền chủ động tới gần, như vậy không phải thông minh thì là cái gì.
Thẩm Niệm nhìn sâu vào đôi mắt của nó, cũng có chút hứng thú, duỗi tay xoa đầu ngựa.
Dị năng hệ mộc tràn ra, con ngựa kia thoải mái lắc đuôi, trong miệng phát ra tiếng tê tê.
Người bán ngựa nhìn ra Thẩm Niệm có ý muốn mua ngựa thì vô cùng kích động.
Miệng lưỡi lưu loát đề cử.
"Cô nương muốn mua ngựa sao? Ngài đừng nhìn nó gầy, nhưng là bởi vì mấy ngày nay nhà ta có việc không thể nuôi nấng, nếu ngươi muốn mua thì về nhà chăm sóc mấy ngày là được, dùng để cưỡi hay kéo đồ vật đều không thành vấn đề..."
Thẩm Niệm ăn miếng bánh bao thịt cuối cùng xong, Thẩm Càn cẩn thận móc ra một cái khăn tay, đưa cho nàng lau tay.
Thẩm Niệm xoa tay hỏi: "Nó bao nhiêu tiền?"
Người nọ nghe vậy thì lập tức sáng mắt, đưa tay dựng lên số ba: "Từng này, cô nương cảm thấy như thế nào?"