Thẩm Liễu Hoa giận đen mặt: "..." Nàng là người thèm ăn sao?
Thẩm Hiệt thấy sắc mặt muội muội không được tốt thì suýt nữa cười ra tiếng.
Lúc này, tam phòng cũng thu được thịt nhị phòng đưa tới.
Có thể có thịt ăn, Thẩm Nhu và Thẩm Tinh đều rất vui.
Nhưng Lưu thị lại nói một câu: “... Bà nội của các con còn chưa ăn thịt đâu, hay là đưa chén thịt này cho bà nội các con nhé”
Nghe được lời này thì ý cười trên mặt Thẩm Tinh nhạt đi.
Tiểu cô nương cảm thấy uất ức, đôi mắt đều đỏ lên.
“Đây là nhị bá nương bảo Càn ca nhi đưa cho chúng ta, vì sao phải cho bà nội? Bà nội có thứ gì tốt cũng không cho chúng ta”
Ánh mắt Lưu thị nhìn Thẩm Tinh giống như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện, trong mắt đều là thất vọng.
“Tinh tỷ nhi, sao con lại có thể nghĩ như thế? Bà nội là người lớn trong nhà, có thứ tốt thì nên đưa cho bà nội, suy nghĩ của con như vậy là bất hiếu”
Bà ta càng nói càng cảm thấy chính mình nói có lý, sắc mặt cũng trở nên đúng lý hợp tình.
"Đủ rồi!" Thẩm Tam lạnh lùng nói: “Bà muốn hiếu thuận thì dùng phần của bà đi hiếu thuận, đừng kéo theo chúng ta”
Sắc mặt Lưu thị trắng nhợt, trong lòng dâng lên sự ấm ức, nước mắt chảy dài xuống má.
Bà ta cũng là vì muốn tốt cho Nhu tỷ nhi và Tinh tỷ nhi mà.
Tam phòng không có con trai nên không thể dựng thẳng eo, hôn sự của hai con gái không phải còn cần dựa vào lão thái thái hay sao…
Thẩm lão tam nói xong liền không phản ứng ngươi thê tử có đầu óc mơ hồ của mình, quay đầu nhìn về phía hai người con gái.
“Nhu tỷ nhi và Tinh tỷ nhi chưa ăn no phải không, tranh thủ thịt còn nóng ăn đi”
Khi nói chuyện với con gái, Thẩm Tam rất nhẹ nhàng.
Thẩm Tinh thật sự rất thất vọng về nương, nghe được lời này cũng không hề nhìn Lưu thị, hưng phấn đi vào phòng bếp lấy đũa.
Tính tình của Thẩm Nhu dịu dàng mẫn cảm, thấy cha nương lại cãi nhau thì ánh mắt trở nên buồn bã.
Tại sao nương lại không quan tâm đến gia đình nhỏ này chứ.
Thẩm Tinh nhanh chóng trở lại, vừa vào cửa liền hô: “Cha... Nương, tỷ, ăn thịt đi!”
Phòng bọn họ không có con trai nên có địa vị thấp nhất ở Thẩm gia, bọn họ chưa từng được ăn thịt thoải mái, hiện tại có cơ hội nên rất vui.
Lưu thị lại nuốt không trôi, bà ta miễn cưỡng cười nói: “Các ngươi ăn đi, ta không ăn”
Nói xong liền cầm lấy sọt kim chỉ bên cạnh bắt đầu may quần áo.
Động tác của Thẩm Tinh cứng đờ, nhưng sau đó lại xem như chưa xảy ra chuyện gì, duỗi đũa chia thịt cho Thẩm Tam và Nhu tỷ nhi.
“... Cha, tỷ, ăn đi”
Thẩm Nhu có chút chần chờ liếc mắt nhìn Lưu thị một cái, không có động tác.
Thẩm Tam thấy vậy đành lên tiếng: “Ăn đi”
Ba người im lặng bắt đầu ăn thịt.
Không biết vì sao, thịt vốn dĩ thơm nức bỏ vào trong miệng lại không còn thơm như vậy.
-
Thẩm Niệm đang chuẩn bị cùng các ca ca đi vào trong huyện bán thịt.
Vừa đẩy xe tới cửa liền thấy Thẩm Nhu vác rổ đi ra.
Nhìn thấy bọn họ, Thẩm Nhu chào hỏi một tiếng liền rời đi.
Thẩm Niệm phát hiện mắt nàng hồng hồng, trong miệng nói thầm: “Ăn thịt cũng cảm động khóc sao?”
Thẩm Khôn ở bên cạnh nghe được lời này thì sửng sốt, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Ngược lại nghĩ tới tính tình yếu đuối bánh bao của tam thẩm, hắn liền thu lại ý cười, thở dài một hơi.
Cũng may nương không phải người như vậy.
Thẩm Niệm nhíu mày: “Nhị ca, làm sao vậy?”
"Không có gì, đi thôi" Thẩm Khôn lắc đầu nói.
Lúc này đang là giữa trưa, người trong thôn đang trong thời gian nghỉ ngơi.
Nhìn thấy ba huynh muội Thẩm gia đẩy xe liền đoán được phía trên đều là thịt, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Chờ xe đi xa thì mọi người mới sôi nổi mở miệng.
“Nhiều thịt như vậy, có thể bán được rất nhiều bạc phải không”
“Haizz, ta thật vô dụng, ta không có bản lĩnh đi săn”
“Ta xem nhà Thẩm Nhị sợ là sẽ phát đạt rồi!”
“Phát đạt ư? Ngươi cảm thấy lão Cao thị và tiểu Cao thị sẽ cho phép nhị phòng phát đạt sao? A!”
“Xem ngươi nói kìa, tốt xấu cũng phải để lại một ít chứ”
"Ai biết được"…
Ba huynh muội Thẩm Niệm không biết người trong thôn đang bàn tán, cho dù biết cũng không thèm để ý.
Gần hai giờ sau, bọn họ đi đến trong huyện.
Thẩm Khôn hỏi muội muội ở bên cạnh: “Muội muội, có mệt không?”
"Không mệt" Thẩm Niệm hưng phấn nói.
Dị năng hệ mộc có thể cải tạo thân thể, nàng không yếu ớt như vậy.
Thẩm Khôn thấy tinh thần của nàng khá tốt thì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu nhìn về phía Thẩm Càn: “Đại ca, chúng ta đi chỗ nào bán thịt đây?”
Trên đường đi Thẩm Càn đã nghĩ kỹ, nói: “Tửu lầu có người chuyên đưa thịt và rau dưa, chúng ta có nhiều thịt như vậy, không nhất định có thể ăn hết, ở chợ có nhiều người, ta cảm thấy nên đi nơi đó, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Niệm cũng không hiểu những việc này nên gật đầu: “Ta không có ý kiến”
Vì đệ muội không phản đối cho nên ba người đi đến chợ.
Ở chợ rất náo nhiệt, gì cũng có bán, người đến người đi tấp nập.
Thẩm Khôn nhanh nhẹn xốc mảnh vải trên xe đẩy lên hét to.
“Thịt heo rừng, thịt hổ mới mẻ đây, muốn mua thì mau đến xem”
Thịt heo rừng mới mẻ, thịt hổ càng mới mẻ, chỉ một câu này đã dẫn tới mọi người xung quanh vây lại xem.
"Thịt hổ à?" Một tráng hán nói to: “Chỗ nào, để ta nhìn xem”
Thấy người bán thịt là hai thiếu niên và một cô nương, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ.
“... Các ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ, các ngươi có thể săn được thịt hổ sao”
Người xung quanh cũng sôi nổi mở miệng.
“Đúng vậy, đó chính là vương ở trong núi, cho dù bọn họ cùng nhau tấn công thì cũng chưa chắc có thể làm con hổ bị thương”
“Haiz! Lòng người bây giờ thật xấu xa, vì tiền mà bịa ra những lời như thế”
“Vừa nghe liền biết là gạt người, ai mua thì chính là tên ngốc”
Có người nhìn thấy ba huynh muội Thẩm Niệm còn nhỏ, nghĩ đến bọn nhỏ trong nhà liền tốt bụng nhắc nhở: “Các ngươi đừng náo loạn nữa, nhanh thu sạp về đi, lừa người là việc không tốt”
Thẩm Càn bình tĩnh mở tấm da hổ mà muội muội đã xử lý ra.
Da hổ có màu nâu nhạt, bên trên có từng hàng vằn đen, rất lớn.
Nhìn liền biết khi con hổ còn sống thì nó đã oai phong như thế nào!
"Da hổ ở chỗ này, chúng ta giống người lừa đảo lắm sao?" Thẩm Khôn hất cằm kiêu ngạo nói.
Đúng lúc này, đôi mắt một người bán dạo loé sáng, nói: “Ta muốn tấm da hổ này, ta ra 30 lượng có nguyện ý không?”