Nghe Từ Sinh nói xong những lời, sắc mặt của người quản gia đang đắm chìm trong ánh mắt của Tiêu Vọng Miễn bỗng chốc trắng bệch, môi run rẩy tím tái, ông ấy vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, chối đây đẩy: “Không có! Tuyệt đối không có. Tôi luôn chỉ có một mình.”
Từ Sinh chỉ nhìn thấy động tác lắc đầu như điên dại của ông ấy.
Vẻ ngoài chối bay chối biến này của ông ấy thật sự là quá mức lộ liễu, Từ Sinh cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu định tiến lại gần để hỏi rõ ràng thì bỗng nhiên vành tai bị Tiêu Vọng Miễn đứng phía sau cắn nhẹ một cái.
Từ Sinh bỗng chốc nóng bừng cả tai, cơn đau nhói ở giữa mày vừa rồi cũng vì thế mà tan biến, ngay cả lời muốn nói cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Khi nhìn Từ Sinh, khí chất lạnh lùng, âm u như rắn độc khiến người ta phải rùng mình của Tiêu Vọng Miễn cũng được kiềm chế lại, không để lộ ra chút nào khiến cậu sợ hãi.
Nhưng khi Tiêu Vọng Miễn quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch u ám không chút biểu cảm nhìn về phía quản gia, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Giọng nói của anh trầm thấp: “Đi xuống đi, đừng để cậu ấy nhìn thấy ông.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play