“Sau đó, khi đang trực ban thì có một bệnh nhân cấp cứu, phải mở ổ bụng, anh nhận ra anh không thể xuống tay.”
Trình Lương cười khổ: “Là thật sự không thể xuống tay, sau khi mở ra, anh còn không nhận ra nội tạng bên trong, anh cảm giác bên trong như một khối đen, cầm dao phẫu thuật ngây ngốc ở đó. Cũng may là hôm đó bác sĩ tổng quát đã gọi ngay cho chủ nhiệm Lâm mới không có chuyện lớn xảy ra.”
Thịnh Hạ: “PTSD?”
Trình Lương lắc đầu lại gật đầu: “Trước khi đến Tân Cương, lão Lâm đã giới thiệu cho anh một bác sĩ tâm lý ở Lộc Thành, anh đã nói chuyện với anh ấy khá nhiều.”
“Không phải chấn thương do căng thẳng, vấn đề của Tôn Lâm giống như cọng rơm cuối cùng nghiền nát con lạc đà, chuyện của cậu ấy khiến những nghi ngờ trong lòng anh bùng nổ. Trên thực tế có nhiều bác sĩ phẫu thuật đã gặp quá nhiều áp lực trong công việc này, nghề này chắc chắn không tránh khỏi việc nghi ngờ bản thân, và loại nghi ngờ này có thể gây ra phản ứng căng thẳng tại một điểm đột phá nhất định, mà anh lại vừa vặn gặp phải.”
“Lúc đầu anh cũng không cảm thấy đây là vấn đề quá nghiêm trọng, khoảng thời gian đó anh chỉ nghĩ là chuyện nhỏ, nghĩ chuyện đã qua rồi hẳn là không sao.”
“Trước kia anh từng nói với phó chủ nhiệm Lý rằng anh không cùng đẳng cấp với ông ấy, còn chế nhạo Tôn Lâm, anh nói cả đời này cậu ấy cũng chỉ như vậy, không có tiền đồ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT